Archive for the Truyện Category

Chương 16: Đời người có mấy lần gặp gỡ?

Posted in Truyện on 16/10/2016 by Chuột Rain

duy%cc%a3enphan

Khoảng thời gian sau đó, J lên Saigon lập nghiệp. Chúng tôi có đôi ba lần gặp gỡ cùng nhau tại Studio của J và vài lần nhắn tin rủ rê hẹn hò cà phê cà pháo rồi chấm hết.

Có một thời gian chúng tôi nghĩ rằng, khi khoảng cách càng gần nhau thì những lần gặp gỡ sẽ càng nhiều hơn. Nhưng thật sự, mọi thứ không như chúng tôi nghĩ.

Giữa tôi và J bắt đầu có những xung đột nhỏ vì những người thuộc “nhóm thứ 3”, họ là bạn bè và những mối quan hệ riêng của tôi và J. Chúng tôi bắt đầu bận tâm về những đàm tiếu, kì thị xung quanh mình và bắt đầu giữ khoảng cách nhất định có thể. J chưa đủ sức để chống chọi với sóng gió khi cậu vừa chân ướt chân ráo lên Saigon, còn tôi thì quá mệt mỏi với “miệng đời”, nên tôi đã chọn cho mình cách sống tách biệt với mọi người và dần thu hẹp bản thân lại.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất giữa tôi và J. Có một lần, không kiềm được cảm xúc của mình, tôi đã khóc trước mặt J, và đó là lần duy nhất tôi cho phép mình yếu đuối.

Tôi còn nhớ như in hôm đó là một buổi tối mưa dầm dề, đường xá vắng lặng, chỉ có ánh đèn đường sáng trưng rọi vào căn phòng nhỏ bé, heo hắt của J, và để lại dưới mặt sàn là hai chiếc bóng của tôi và J tuy gần nhau nhưng vô cùng trơ trọi.

Tôi không rõ J đã nghe lời “tư vấn” từ ai, nhưng J đã nhấn mạnh với tôi là cái J cần ở thời điểm này là “sự nghiệp” để J có thể chứng minh cho bố biết được khả năng của mình có thể làm được gì, chứ không phải là một mối quan hệ, mà theo J đó là “mối quan hệ nửa vời”. J nói gãy gọn, rành mạch, và dễ hiểu, cách J nhấn nhá từng con chữ tựa như J muốn dùng dao đâm vào tim tôi từng nhát chí mạng.

Mặc dù đau, nhưng lúc ấy tôi không bỏ chạy cũng như chống cự. Tôi cứ để J làm tổn thương mình liên hồi và đến khi J buông ra tiếng thở dài, cũng là lúc nước mắt tôi ròng rã như hai dòng nước.

Có đôi lúc tôi nghĩ, có những mối quan hệ chỉ nên gặp nhau ở tâm thức mỗi người, vẫn hơn là những lần chạm mặt. Có thể lý do mà J đưa ra cũng chỉ là cái cớ để J có thể dễ dàng tung hoành hơn ở đất Sài thành – vốn dĩ rất dễ để người ta quen nhau, và nảy sinh thêm nhiều mối quan hệ mới. Mãi sau này, tôi vẫn không hiểu được vì sao J lại muốn kết thúc mối quan hệ, bởi tôi tin, J không phải thuộc dạng người chỉ cần có “công việc”.

Buổi tối hôm đó là buổi tối yếu đuối duy nhất của tôi, có lẽ vậy. Tôi bắt đầu tìm quên bằng cách lao đầu vào công việc, thỉnh thoảng tôi cho phép mình được buông thả trong những buổi tiệc vui bar pub cùng bạn bè, nhưng cũng chính đôi lần như thế đã giúp tôi tỉnh lại và sống tích cực nhiều hơn.

Sau này, tôi có gặp lại J lướt qua ở những buổi tiệc trà rượu nào đó. Chúng tôi cũng từng bất đắc dĩ chạm mặt nhau, hoặc có vài lần chúng tôi nhìn thấy nhau ở từ phía rất xa, nhưng cả hai chúng tôi mặc nhiên xem như chúng ta đã là người xa lạ, lạ đến mức nhiều khi cũng chẳng cần phải chào hỏi nhau khi vô tình chạm mặt và nhìn thẳng về nhau, như thế…

Chương 15: Những giọt nước mắt đầy

Posted in Truyện on 01/04/2016 by Chuột Rain

images928281_1J kể với tôi, đó là một đêm trong veo, yên ả, lần đầu tiên J và ba của mình ngồi cạnh nhau với những tách trà nóng trên tay. Đêm bỗng trở nên dài hơn với những câu chuyện kể của ba và những nỗi niềm của J được bộc lộ. J bảo, đó là lần đầu tiên J ngồi cạnh ba mình, mà cảm thấy lòng mình thư thái, an nhiên, chẳng có nỗi sợ hãi nào bủa vây quanh mình, chỉ còn lại sự ấm áp từ giọng nói trầm ngâm của ba, hay sự sâu lắng rơi vào tân đáy lòng mình khi J bắt gặp đôi mắt già nua của ba bắt đầu ngân ngấn nước.

Đó là cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông đúng nghĩa. J nói với tôi như vậy, và bảo rằng sau đêm ấy J mới cảm thấy mình thật sự lớn lên. J đã biết nghĩ đến sự cằn cõi của ba mình khi cậu chợt nhìn thấy đôi mắt của ba đã bám đầy những dấu vết của thời gian, hay những tiếng ho của ba phát ra sau khi kết thúc mỗi câu chuyện kể là những lần J cảm thấy mình vô cùng bất hiếu.

Nhưng cũng trong đêm hôm đó, J đã kể cho ba nghe những dự định của riêng mình. Cậu ấy không muốn nối tiếp công việc của ba, mà sẽ theo đuổi một ngành nghề mà J yêu thích. J mơ ước được mở một Studio chụp ảnh, để cho cậu ấy có thể tung hoành với ống kính của mình. J cũng nói với ba rằng, J muốn thực hiện nó bằng chính đôi tay và công sức của mình. Đó mới là thành quả thật sự của J. Điều mà J cần duy nhất ở ba mình, đó là sự ủng hộ và tin tưởng vào khả năng của cậu ấy. Hãy tin rằng J có thể làm được và thành công bằng sự quyết tâm tột độ của mình.

Ông lặng yên nghe đứa con trai của mình bộc lộ ước mơ và quan điểm sống mới chợt nhận ra J năm nay cũng gần 30 tuổi. Thời gian trôi qua nhanh khiến cho ông tiều tụy đi thấy rõ, nhưng từ lâu trong suy nghĩ của ông về J, dường như thời gian hệt như một con rùa đang bước đi từng bước chậm chạp.

Ông cứ đinh nịnh rằng J vẫn còn là một đứa trẻ con, chưa biết ngày nào sẽ lớn lên, và nó đụng vào đâu ông cũng hốt hoảng. Có lẽ đã đến lúc ông phải nhìn nhận lại mọi thứ xung quanh mình, và đồng thời tin rằng cậu con trai bé bỏng của mình ngày nào nay đã thật sự lớn.

Ông đặt tay mình lên vai J cùng với cái gật đầu đồng ý đã làm cho J cảm thấy những nút thắt trong lòng mình bấy lâu nay đã được mở trói. J như một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên thêm một lần nữa. Và lần này cậu thấy cuộc sống xung quanh mình tràn ngập lối đi và J có thể tự do chọn cho mình một con đường thích hợp.

Rồi bất ngờ J nhìn thấy những giọt nước trào ra từ khóe mắt của ba mình, nó giống như một mạch nước ngầm đã ứ đọng từ rất lâu, nay đã có cơ hội tuôn trào ra ngoài. Đây là lần đầu tiên J nhìn thấy giọt nước mắt của ba mình. Ẩn giấu bên ngoài bởi vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng là một nỗi niểm thương con vô bờ bến của một người cha già với mái tóc pha râm.

Hôm ấy J đã quỳ xuống dưới chân ba mình để mong ba tha lỗi cho những tháng ngày J sống trong sự vô tâm của bản thân và vô cảm với những người thân trong gia đình mình. Rồi J cũng khóc nức nở khi thấy đôi tay của mình xiết chặt vào tay J, đôi tay nhám nhúa với nhiều vết chai sân đã ngày qua ngày nuôi J khôn lớn.

Những giọt nước mắt của J tròn đầy như chất chứa những day dứt của bản thân mình pha lẫn một niềm vui khôn tả khi ba đã dần dần hiểu J hơn.

Hôm ấy là một đêm mùa hạ oi nồng với những tiếng kêu rả rít của những con côn trùng rả rít sau khu vườn yên ắng. Nhưng J lại cảm thấy lòng mình như có ai đó vừa tưới vào một làn nước mát, khiến cho cậu ấy cảm thấy thư thái và mát mẻ lạ thường. Mảnh đất khô cằn trong tâm hồn J phút chốc lại trở nên tơi lại. Và J cũng nhận ra rằng, có thể ba mình vừa mới gieo vào đó một hạt mầm nhỏ bé, chẳng phút chốc nó sẽ nẩy mầm thành một cây con non nớt. Bằng sức lực của mình, J phải làm cho hạt giống tâm hồn mình lớn lên, vươn ra những tàn lá rộng, để từ đó J không còn cảm thấy mình là một tâm hồn cô đơn với những người hiện hữu quanh mình nữa.

Chương 14: Đừng than trong câu ca

Posted in Truyện on 23/03/2016 by Chuột Rain

120225dstraitimconang26_3c3fdJ nói vậy nhưng cậu ấy không tự tử. Có lẽ sau một đêm dài nằm nghĩ ngợi J đã nghiệm ra rằng, tướt đoạt đi quyền sống của chính bản thân mình, đó chính là một giải pháp tồi tệ.

J bảo với tôi như vậy. Đã đến lúc cậu ấy sẽ chứng minh cho gia đình thấy J không còn là một đứa trẻ nữa. Cậu ấy cần có cuộc sống riêng cùng với những lý tưởng và hoài bảo của mình.

Nghe J nói xong, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã trút được những mối lo toan đã đè nặng trong lòng suốt mấy ngày qua. Sau trận đòn của ba, J đã nhận ra mình đã có một quãng đời quá nhu nhược. J chưa thực sự khiến cho người thân tin rằng mình đã lớn, và cứ thế J sống trong sự chiều chuộng và quan tâm quá mức của gia đình, và đôi khi J xem đó như là một lẽ thường trong cuộc đời của cậu ấy.

J như một cậu bé con tuy đã lớn xác nhưng tâm hồn và suy nghĩ còn quá non nớt, chưa đủ sức để bay nhảy ra khỏi những ràng buộc của gia đình. Qua trận đòn của ba, J đã hiểu vì sao ba lại nổi cơn thịnh nộ. Điều đó xuất phát từ tình thương của một người bố suốt cuộc đời mình làm tất cả mọi thứ chỉ vì con.

Ông bảo vệ J bằng tất cả tình thương của mình, và chắc hẳn ông sẽ đau lòng khi thấy những con sóng của cuộc đời sẽ xô xát cậu ấy khi J bước chân ra ngoài tự lập. J vốn dĩ là một con người yếu đuối, chắc chắn J sẽ gục ngã khi đối diện với cuộc sống mưu sinh bên ngoài.

Những điều J cần làm ngay lúc này đó là cần phải mạnh mẽ và tự lập trong chính căn nhà của mình. J cần phải từng bước xây dựng lại mọi thứ và chứng minh cho gia đình thấy J đã lớn và đã có thể làm được mọi thứ như thế nào. J cần phải thoát ra khỏi lớp vỏ bọc yếu ớt đang bao lấy thân mình và vươn ra để đón nhận với những thách thức mới.

Tôi lặng yên ngồi nghe từng suy nghĩ của J mà thấy lòng mình vừa nhẹ nhàng thanh thản vừa mông lung xa vời. Tôi an lòng vì cảm thấy J đang nghĩ về cuộc sống của mình theo một chiều hướng tích cực, điều đó sẽ giúp cho J bớt bi quan và không còn chìm vào những nỗi buồn bất tận của cậu ấy nữa. Nhưng đồng thời tôi lại cảm thấy sợ sệt, nếu những thay đổi của J chưa đủ lớn để lay động được gia đình, thì liệu lúc ấy cậu bạn của tôi sẽ như thế nào?

Tôi sợ J đang xây cho mình một tòa nhà cao tầng, cứ từng bậc từng bậc lại cao hơn theo chiều hướng mơ mộng của cậu ấy, nhưng khi thực tế không như mong đợi, có thể J sẽ té ngã trong chính tòa nhà hư ảo của mình.

Nhưng có lẽ J không nghĩ ngợi đến điều đó. Đầu dây bên kia tôi bất ngờ nghe tiếng cười tươi tắn của cậu ấy. Đây là lần tiên tôi nghe được giọng cười của J, nó như âm thanh của từng viên đá pha lê chạm vào nhau, tạo thành những tiếng leng keng rộn rã. Không dưng tôi lại cảm thấy lòng mình xao động, giọng cười ấy nhẹ nhàng đi thẳng vào tim tôi rồi vô tình tạo thành một dấu ấn mà tôi không tài nào quên được.

Tôi chưa kịp định thần lại tâm hồn mình, thì bất ngờ J lại cất tiếng hát. Tôi chẳng nhớ đó là ca khúc gì, tôi cũng chẳng nghe rõ J đang hát cái gì. Tôi chỉ thấy lòng mình bỗng dưng lại nhẹ nhỏm hẳn khi nghe những âm thanh tươi vui phát ra từ giọng nói của cậu ấy.

J bảo với tôi rằng cậu ấy ít khi nào hát, vì cuộc đời của J chẳng có gì vui, hát ca để làm gì. K cũng từng nói với tôi rằng: “Đừng ném nỗi buồn vào nghệ thuật”. Có lẽ J cũng có cùng suy nghĩ như K, nên cậu ấy chỉ hát khi vui, khi thấy lòng mình đang rộn ràng, phơi phới.

Nghe J hát từ bài này sang bài khác, tôi có cảm tưởng như mùa xuân đang về trong lòng mình, dù bên ngoài những con mưa mùa hạ đang bất đầu rơi tí tách.

Chương 13: Đừng khóc trong đêm mưa

Posted in Truyện on 21/03/2016 by Chuột Rain

075Hôm ấy là một đêm mưa dầm tầm tả kéo dài từ chiều cho đến mịt mùng khuya. Tôi về đến nhà với tấm thân mệt lả do những công việc thường ngày nơi tòa soạn. Nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, tự nhiên tôi thèm cảm giác được ngồi bình yên trong căn phòng nhỏ vừa ngắm mưa vừa nhấp nhám tách cafe nóng và có K bên cạnh.

Đã từ rất lâu, tôi không cho phép mình liên lạc với cậu ấy. Đó là lúc tôi nhận ra mình cần phải chôn chặt cảm xúc từ trong sâu lắng lòng mình và không cho nó được sống dậy. Tôi đã bắt đầu thấy mình đã quen dần cảm giác tồn tại một mình giữa chốn đông người, tôi cũng quen với việc gậm nhấm nỗi cô đơn bằng cách hý hoái viết một điều gì đó. Có lẽ, tôi đã học được từ K cách để bản thân mình tồn tại khi nỗi buồn ngày một lớn dần hơn.

J gọi điện cho tôi khi vừa kết thúc một trận cãi vã kịch liệt với bố mẹ. Bên kia đầu dây, J vừa khóc vừa kể về kế hoạch bỏ trốn của cậu ấy.

  • J không chịu nỗi nữa rồi. Đã đến lúc mình phải tự giải thoát cho mình thôi.

J mở đầu câu chuyện như vậy, rồi chẳng để cho tôi nói gì thêm, J liền nói tiếp:

  • J sẽ đi đâu đó thật xa. Lên Sài Gòn chẳng hạn. Chẳng biết sẽ phải làm gì, nhưng mà làm gì cũng được, miễn là không phải ở trong căn nhà này!

J nói rất quyết liệt, nhưng tôi vẫn muốn hỏi  lại J một lần nữa:

  • Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?

Tôi hỏi cũng chỉ để tự trấn an lòng mình, chứ thật ra tôi nghĩ J cũng cần có một lần nào đó thử bước ra thế giới bên ngoài, tự trái nghiệm, tự cảm nhận mọi thứ xung quanh mà không cần có ai bên cạnh kiềm cặp.

Tôi nghĩ vậy rồi lại thấy thương J. Cậu ấy quá nhỏ bé so với cuộc đời này. J hiền hậu, và khờ khạo một cách yếu đuối, liệu J có thể thoát khỏi gia đình và hòa nhập với những bon chen, tranh giành quyền lợi? Đôi lúc tôi có cảm tưởng J như một mầm lá nhỏ, cậu muốn thử một lần được thả mình trôi theo một dòng sông, chẳng cần biết sẽ về đâu, miễn là khác nơi của J đang sống, nơi đó có bình yên hay bão táp, nhưng miễn là cậu ấy có thể đâm chồi và lớn lên theo cách của mình, mà không phải lệ thuộc vào một ai khác.

Có lẽ vậy, nên J đã trả lời câu hỏi của tôi một cách cứng rắn:

  • Tớ suy nghĩ kĩ rồi. Tớ không sợ thất bại đâu. Ngã chỗ nào thì cứ đứng lên chỗ đó mà đi tiếp. Cậu hãy luôn là người ủng hộ tớ nhé!

Tôi gật đầu nói: “” rồi cả hai cùng cúp máy. Bên ngoài trời vẫn còn mưa rả rích. Những âm thanh vỡ tan của từng quả bong bóng nước làm cho tôi trằn trọc không ngủ được. Đêm hôm đó là một đêm khá dài của cả tôi và J.

*

Đầu tuần sau cũng là một ngày mưa rả rích, J gọi điện cho tôi, lại tiếp tục khóc nức nở:

  • Kế hoạch không thành rồi! Tớ đúng là một tên vô dụng!

Hôm ấy là một buổi tờ mờ sáng, J vừa kéo vali ra khỏi cửa phòng thì đã thấy ba mình đứng ngay trước cửa. Cơn tức giận như muốn tràn ra khỏi lồng ngực. Ông thở mạnh liên hồi, mím chặt môi, cặp chân mày chau lại rồi dùng roi quất vào người J tới tấp. Những lằn roi bất ngờ khiến cho cậu không giữ được chiếc vali bên cạnh mình, vô tình làm cho mọi thứ đổ trào ra ngoài, văng tung tóe.

Ông cầm roi chỉ thẳng vào mặt J rồi hét lên:

  • Đồ mất dạy!

Nói xong, ông lại tiếp tục vung roi. Những trận roi quét lên người J khiến cho cậu ấy có cảm tưởng như một cơn vũ bão vừa cuốn qua thịt da mình. 

J khụy gối xuống sàn, hai tay ôm đầu rồi phó mặc mạng sống của mình cho bố. Trông J lúc này chẳng khác gì một kẻ bất lực trước một cơn bão lớn, chỉ biết ngồi chờ đến lượt mình bị cuốn trôi.

Gia đình xem J là một đứa trẻ con bé bỏng, cần phải nâng niu nuông chiều, nhưng cũng cần phải được dạy dỗ kỹ càng. Hôm ấy, J không nhớ mình đã hứng chịu bao nhiêu lằn roi, nhưng cậu ấy vẫn nhớ cứ mỗi một lần vung roi xuống ông đều hét lên trong cơn tức giận.

Đó là một trận cuồng phong lớn nhất từ trước đến nay mà ông giành cho J. J kể, trong khoảnh khắc đó, cậu nhìn ba mình chẳng khác gì một con quỷ dữ đang muốn ăn tươi nuốt sống chính đứa con của mình. Ông đánh tới tấp vào người J, đến khi cậu ấy gần ngất lịm thì ông mới bắt đầu dừng lại.

Kể từ hôm ấy, J bị giam cầm trong căn phòng riêng của mình. J không cần phải trông coi cửa hàng hay kiểm tra sổ sách nữa. J cứ yên vị trong căn phòng nhỏ bé đó và không được ra ngoài. 

  • Ba xem J như một con thú, tới giờ thì cho ăn.

 J vừa nói vừa cười chua chát pha lẫn chút bất mãn khi kể về cuộc sống của mình. 

Tôi lặng yên nghe tiếng mưa đang tỉ tê trong đêm cùng với tiếng khóc nức nở của J qua điện thoại mà có cảm tưởng như mình đang nghe một bản hợp xướng ca vừa buồn não nuột vừa thê lương. Tôi thấy lòng mình nặng trĩu, như có ai đó vừa mắc vào trong tim một nỗi buồn da diết, mông lung…

Rồi bất ngờ J nói:

  • Chắc J tự tử cho xong chuyện quá. Sống khổ như thế này thì chẳng thà chết còn sướng hơn!

Chương 12: Một chiều không gió

Posted in Truyện on 20/03/2016 by Chuột Rain

1432286046-llaudem_mua_kxuhTrang blog của tôi bỗng nhiên được nhiều người biết đến, do những bài viết tôi đăng tải chạm được vào cảm xúc của nhiều người. Những dòng tin nhắn làm quen, những comment bình luận ngày càng ồ ạt, tôi không dưng lại trở thành một người nổi tiếng bất đắc dĩ của thế giới mạng.

Hôm ấy là một buổi chiều tẻ nhạt, bên ngoài bầu trời hơi u ám, không gian không có gió và vắng lặng như thường ngày. Tôi ngồi đọc lại những dòng thư mà mọi người gửi về cho tôi với những lời chia sẻ, đồng cảm, và thấu hiểu.

Tôi đặc biệt chú ý đến J, một độc giả sống ở tỉnh thành khác nhưng vẫn thường gửi cho tôi những dòng tin nhắn mỗi khi cậu ấy khi đọc các bài viết của tôi. Những dòng thư của J bao giờ cũng ướt át và chất chứa nhiều cảm xúc trong đó. J gửi tin nhắn cho tôi đều đặn như một thói quen, đến mức một ngày nào đó không nhận được tin của J, tôi bỗng dưng cảm thấy thiếu thốn một điều gì đó, không lý giải được.

Sau này tôi và J trở nên thân thiết với nhau. Những trang blog của tôi bắt đầu ấp đầy hình ảnh của J. Tôi viết về J như một thiên thần bất ngờ đến bên cạnh tôi, làm cho trái tim có quá nhiều thương tổn của tôi bỗng trở nên lành lặn.

J có vẻ ngoài nhỏ nhắn và hiền hậu. Mỗi lần cậu ấy cười vô tình lại lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu cùng với hai lúm đồng tiền nằm sâu trên hai gò má phúng phính. Nụ cười của cậu ấy có thể làm cho những tâm hồn băng lạnh trở nên ấm áp và bớt cô đơn hơn lẽ thường. Nhưng ngược lại, bên trong đôi kính cận của J là một đôi mắt khá buồn và lúc nào cũng ngân ngấn nước. Lắm lúc nhìn vào mắt J, tôi có cảm tưởng như mình đang bước một màn mưa đang giăng kín lối, từng hạt, từng hạt cứ ồ ạt rơi xuống và vỡ tan trên khắp mặt đường.

Thời gian đầu chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau thông qua internet và điện thoại. Chúng tôi có những cuộc nói chuyện kéo dài thâu đêm suốt sáng nhưng chưa bao giờ thấy nhàm chán. J không vẽ ra trước mắt tôi một không gian u ám và ma mị như cách K vẫn hay làm. Thế giới của cậu ấy rất đơn giản và nhẹ nhàng tựa như một bản nhạc dương cầm du dương hay một dòng sông trải dài lặng lẽ cứ trôi đi rồi lại trôi về.

Trò chuyện với J, tôi thấy mình thư thái được đầu óc sau một ngày dài làm việc với chữ nghĩa, nên đêm nào chúng tôi cũng liên lạc với nhau. Có một lần J gọi điện cho tôi, tâm sự rằng cậu ấy muốn lên Sài Gòn lập nghiệp. J đã quá chán chường sống trong cảnh đùm bọc và chăm sóc của gia đình. Cậu ấy muốn được tự mình bay nhảy và thoát ra khỏi chiếc lồng mà ba mẹ J đã cố tình tạo nên.

Tôi khuyên J nên suy nghĩ thật kỹ. Bởi cậu ấy có một cuộc sống mà rất nhiều người đều mơ ước. Ba mẹ J là một doanh nhân. Ông bà tạo nên một cơi ngơi đồ sộ giàu có nhất tỉnh thành. J lại là con một. Cậu ấy được bố mẹ chăm sóc từng li từng tí như có cảm tưởng J vẫn còn là một đứa trẻ thơ cần phải được nuông chiều.

Công việc của J là hằng ngày chỉ đơn giản là kiểm tra lại sổ sách, quản lý nhân viên và trông coi một cửa hàng nhỏ mà ba mẹ vừa mới gầy dựng cho cậu ấy. J nói đó là một công việc chán ngắt nhất trần đời, và không phù hợp với sở thích của cậu. J chán làm những việc cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, đều đặn bất kể cho cuộc sống bên ngoài có quá nhiều đổi thay. J thở dài qua chiếc điện thoại:

  • Cậu biết không, cuộc sống của tớ như một quyển tiểu thuyết tẻ nhạt, bởi trang nào cũng giống hệt như nhau. Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, tuần này, tháng nọ, năm sau… cũng đều diễn ra y như vậy. Buồn tẻ và chán ngắt.

J nói xong rồi bỗng dưng im lặng. Tôi tin là đầu dây bên kia J đang cố ngăn cho hai khóe mắt mình không ngấn nước. Cậu ấy nhạy cảm, yếu đuối và bất lực với chính cuộc sống mình. Sự đùm bọc của cha mẹ, đôi lúc đã khiến cho j cảm thấy tò mò với với thế bên ngoài. Cậu ấy ao ước được một lần thoát khỏi sự kiềm kẹp của gia đình và hòa nhập vào cuộc sống rộng mở hơn.

J cũng giống như K. Cậu ấy cũng có những đam mê và thú vui riêng của mình. J đặc biệt rất thích chụp ảnh. Cậu ấy từng hồ hởi kể với tôi rằng, một ngày nào đó J sẽ mở một studio nhỏ, để cậu tha hồ sống với đam mê, kiếm tiền bằng chính thú vui của cậu ấy. Cậu ấy sẽ chụp những bức ảnh gia đình, hay lưu lại những khoảnh khắc hạnh phúc của các lứa đôi đang yêu, hay đi rong ruổi khắp nơi để chụp những phong cảnh đẹp mà ai nhìn vào đó cũng muốn được một lần trải nghiệm.

J say sưa kể cho tôi nghề về ước mơ của mình rồi bỗng dưng cậu ấy im lặng, buông ra lời cảm thán:

  • Nhưng sao mà khó quá! Không biết chừng nào mới thực hiện được đây.

Tôi hiểu cảm xúc lúc này của J. Cậu ấy giống như những con sóng ngầm muốn tung ra khỏi bờ, nhưng chợt nhận ra xung quanh mình là những thành quách uy nghi, tạo nên những bờ rào vững chắc ngăn cản từng cơn chuyển động của mình, nên J đành ngậm ngùi thu mình lại rồi cứ an phận bình lặng như một mặt hồ nhỏ với từng cơn sóng lưa thưa.

J kể đến đấy rồi không muốn nói nữa. Chúng tôi kết thúc câu chuyện khi ngoài trời bắt đầu có sao. Hôm ấy vẫn là một ngày dài và không có gió.

Chap 11: Viết lách không có chỗ cho sự lừa gạt

Posted in Truyện on 18/03/2016 by Chuột Rain

antique_piano_12_vampstock_by_vampstock-d62wm8vHơn một tuần trôi qua cũng đã đến lúc tôi và K kéo lên thành phố. Trong khoảng thời gian tìm việc mới thích hợp, tôi bắt đầu tập cho mình thói quen viết lách.

Tôi lập ra một trang blog, và viết linh tinh đủ thứ chuyện vào đấy. Tôi viết hằng ngày như một thói quen không thể thiếu được. Viết lách làm cho tôi bớt thời gian nghĩ ngợi đến nỗi buồn thất nghiệp nhưng cũng vô tình biến tôi từ một đứa khô khan cảm xúc bỗng trở nên nhạy cảm và trầm tư không ngờ.

Sau này tôi mới nhận ra rằng viết lách chính là đam mê lớn nhất của tôi.

Tôi đã từng lắc đầu trước câu hỏi của K – “Thú vui của cậu là gì?“, nhưng giờ đây có lẽ tôi đã trả lời được câu hỏi ấy. Thú vui của tôi chính là ngồi viết ra những điều mình nghĩ. Có thể đó chỉ là những suy tư bất chợt, hay chỉ là những nghĩ ngợi mông lung, vụn vặt của chính bản thân mình, nhưng đó chính là những điều đã chất chứa trong tim tôi, và tôi cần viết để giải tỏa chúng.

Viết lách không có chỗ cho sự lừa gạt” – một nhà hiền triết đã nói như vậy, và tôi tin rằng ông ta nói đúng. Cũng như giờ đây tôi mới hiểu vì sao K lại tin bóng tối xung quanh mình đến vậy. Không có bất kì sự tráo trở nào trong nghệ thuật. Tôi cảm thấy an lòng với đam mê của mình, sẽ chẳng có ai có thể cản phá được ngồi bút của tôi.

Sau này, tôi đổi nghề, không còn là nhân viên Marketing nữa, mà tôi trở thành nhà báo. Bởi trong khoảng thời gian viết blog, tôi cũng gửi nhiều bài viết của mình cho các tòa soạn, và từ đó mối lương duyên của tôi với nghề báo bỗng nhiên lại hình thành.

Tôi yêu công việc mới của mình và tôi nghĩ mình có thể sống chết vì nó.

Càng ngày tôi lại thấy mình càng giống K. Có thể khi ở gần bên cậu ấy, tôi cũng thấy mình có thêm được chút máu nghệ sĩ trong người. Tôi cũng có những thú vui của riêng tôi, tôi cũng biết yêu biết ghét những điều mình làm, và đặc biệt, tôi cũng có một thế giới của riêng mình, bất khả xâm phạm – là một trang blog nhỏ mà tôi vẫn thường hay gửi tâm sự của mình vào đó.

Công việc tại tòa soạn khá bận rộn. Vì tính chất công việc, tôi thường xuyên di chuyển từ tỉnh thành này đến tỉnh thành khác. Trong khoảng thời gian này, tôi lao vào công việc nhiều khi quên mất cả bản thân mình.

Những cuộc gặp gỡ giữa tôi và K bắt đầu thưa dần. Tôi không còn nhiều thời gian để ngồi bên cạnh K để nghe cậu ấy kể chuyện nữa.

Những cơn mưa mùa hạ bắt đầu đổ xuống, mối quan hệ giữa tôi và K cũng giống như cơn mưa giữa thành phố này. Chợt đến, chợt đi vội vã. Những buổi chiều tối vừa khua muỗng khuấy tách cà phê vừa nghe K kể chuyện không còn nữa, thay vào đó là những tin nhắn vội vã hỏi thăm nhau qua điện thoại. Rồi những dòng tin nhắn cũng nhạt dần, nhạt dần… rồi kết thúc hẳn.

Từ đó về sau, chúng tôi không còn gặp gỡ và nói với nhau điều gì nữa.

Chương 10: Mỹ Tho của tôi nhỏ xíu

Posted in Truyện on 18/03/2016 by Chuột Rain

My-Tho-CityNhững tháng ngày sau khi nghỉ việc tôi chủ yếu nhốt mình trong phòng lặng lẽ, thế giới của tôi bắt đầu nhuộm một màu đen chẳng khác gì thế giới của K. Nhưng tiếc rằng căn phòng của tôi chẳng có những bóng người nào quanh đây để ngồi yên nghe tôi kể chuyện. Chỉ có tôi đơn độc với nỗi buồn của mình.

Mỗi tối tôi vẫn hay ghé thăm K, rồi ngồi lặng yên xem cậu ấy vẽ từng bức tranh với nhiều đường nét kì dị. Ngoài trời chẳng có một giọt mưa nào nhưng tôi cảm thấy lòng mình vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo. Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện hút thuốc, điều mà từ trước đến nay tôi chưa từng làm bao giờ.

Tôi châm mồi điếu thuốc rồi cố rít một hơi dài cho căng đầy lồng ngực để rồi sau đó tôi ho sặc sụa làm phá vỡ không khí đang yên tĩnh trong đêm.

Tôi nói với K, có thể tôi sẽ về quê để tìm một công việc nào khác. Tôi đã bắt đầu chán cảnh phải vật lộn với mọi thứ xung quanh mình để tìm cho mình một chỗ đứng phù hợp, tử tế.

K không hoàn toàn đồng ý, nhưng cậu ấy khuyên tôi về quê để nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục bắt đầu công việc mới của mình tại Sài Gòn. Hôm đó tôi ngồi yên bên cạnh K cho đến khuya, bầu trời hôm ấy sao giăng đầy như những ánh điện lấp lánh ai vừa bật trong đêm đen. K buông giá vẽ rồi choàng tay của mình lên vai tôi, cả hai cứ ngồi lặng lẽ như thế mà chẳng nói được gì.

Sáng hôm sau khi tôi chuẩn bị đồ đạc để về quê, thì K bất ngờ đứng trước cửa phòng. Trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi, K nở một nụ cười tươi rói:

  • Tớ muốn về quê cùng cậu. Cũng lâu lắm rồi tớ chưa đi đâu đó thư giãn…

Tôi không hiểu ý đồ của K là gì, nhưng tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, liền gật đồng ý.

Tôi dẫn K vào nhà mình, chào hỏi bố mẹ. K từ trước giờ ít khi nào gây được thiện cảm với ai, nhưng không hiểu sao từ cái chào đầu tiên, bố mẹ tôi đã xem K như một người nhà thân thiết.

K đặc biệt thích ngồi nhà bé nhỏ của tôi. Đó là một căn nhà nằm khép mình trong một con hẻm nhỏ giữa một trung tâm thành phố của tính. Mỹ Tho của tôi êm đềm như một câu thơ và bình yên như một buổi chiều cuối thu lặng lẽ.

Tôi đưa K đi vòng quanh thành phố của mình để cho cậu có thêm nhiều cảm nhận về nơi tôi đã từng sinh ra và lớn lên suốt mười mấy năm trời.

Bất giác K nói: “Mỹ Tho của cậu nhỏ xíu, đi lòng vòng một hồi thì cũng trở về chỗ cũ mà thôi“. Tôi nhìn K rồi cười trừ, chứ không thể nào phủ nhận được. Bởi ngày xưa, thời còn học cấp 2, cấp 3, mỗi lần xe đạp hư, đôi khi tôi quyết định đi bộ đến trường, để mặc cho nắng phả vào người, cũng bởi vì Mỹ Tho nhỏ xíu như một vòng tay ôm, không cần xe đạp thì đi bộ cũng tới nơi, chẳng có gì phải vội.

Tôi dẫn K ngồi vào một góc công viên Giếng Nước, tôi đưa tay chỉ với K rằng, ở góc đằng kia, ngày xưa người ta có đặt một cái ghế, nay không hiểu sao nó biến mất, nhưng chỗ đó chính là nơi tôi hay mang cặp xách ra ngồi học bài, nơi đó đã gắn bó với tôi qua những kỳ thi học kỳ, những kỳ thi học sinh giỏi, kỳ thi tốt nghiệp, và đại học. Tôi có một thời gian dài gắn bó tuổi học trò của mình với chiếc ghế đá ấy, vậy mà ai nỡ lòng nào dời nó đi.

Tôi cũng thật thà nói với K rằng, Mỹ Tho chắc sẽ không giúp cho K vẽ nên những bức tranh đẹp sống động, hay những bức tranh u ám, trừu tượng, ma mị như chính phong cách của K, bởi Mỹ Tho trong tôi, nó là một thành phố bình thường. Nó không phải là nơi để người ta đến du lịch, thưởng lãm. Mỹ Tho không quá năng động hiện đại, nhưng cũng chẳng phải là thôn quê. Nó là một thành phố hội nhập chưa tới nơi, cái gì cũng có, nhưng chưa chắc cái gì dùng cũng cảm thấy hài lòng.

Vậy Mỹ Tho giống y hệt cậu rồi còn gì” – K vừa nói vừa bật cười, lại một lần nữa, tôi không thể phủ nhận. Và tôi tin chắc rằng, những người con Mỹ Tho như tôi, dù có đi đâu, Sài Gòn hay nước ngoài, vẫn không thể nào từ bỏ được một chút Mỹ Tho trong mình. Như cái thành phố nhỏ bé này, đã bao nhiêu lần chuyển mình “đổi mới”, đã bao nhiêu công trình mọc lên, nhưng những “ngây thơ”, “dại khờ” của một thành phố tỉnh lẻ vẫn còn nguyên đấy.

Lắm lúc Mỹ Tho trong tôi như một bài thơ lãng mạn, phảng phất buồn. Mỹ Tho buồn như tuổi thơ tôi có những chiều mưa tôi ngồi bên song cửa mõi mòn chờ đợi ba trở về sau những tháng ngày dài bôn ba xa xứ. Hay những tháng ngày lên thành phố đi thi, và chợt nhận ra mọi người xung quanh mình thật khác. Đó là nỗi buồn mặc cảm của một đứa trẻ tỉnh lẻ lần đầu mở tầm nhìn của mình. Nỗi buồn đó là một câu thơ buông hờ, chẳng biết mình nên lùi hay nên tiến. Chẳng biết mình nuôi thêm hi vọng, hay sẽ nhận thêm nỗi muộn phiền.

K vẫn lặng yên, để cho tôi ngồi buông ra những câu chuyện về vùng quê của mình, chưa chắc gì K đã đồng cảm được những gì tôi đã kể cho K nghe ngày hôm nay.

Nhưng cũng giống như Mỹ Tho thôi, chưa chắc gì tôi đã hiểu được nỗi niềm của thành phố quê mình, và cũng chắc gì Mỹ Tho đã hiểu tôi sau hơn mười mấy năm gắn bó…

Chương 9: K không bỏ chạy, nhưng tôi lại ra đi

Posted in Truyện on 18/03/2016 by Chuột Rain

maxresdefaultNhững lần sau đó tôi gặp K, cậu ấy vẫn niềm nở với tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra. K đã không bỏ chạy, vì K không xem tôi là một tên bỉ ổi như tôi vẫn tự nghĩ về mình.

Nhưng biến cố trong công việc của tôi bất ngờ ập đến. Công ty bắt đầu có “chiến lược” thay máu nhân sự. Hàng loạt nhân viên đã bị sa thải với lý do làm việc không hiệu quả. Tôi và K là nhân viên lâu năm và mang yếu tố chủ chốt của công ty nên đã được sếp giữ lại. 

Tôi mừng rỡ ra mặt, nhưng K thì chẳng bộc lộ cảm xúc gì. Với K, công việc chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của cậu ấy, nhưng với tôi, công việc là tất cả. Đó là một sự đánh đổi vô cùng to lớn của những tháng ngày sinh viên chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Tôi học với một ý nghĩ duy nhất là để thay đổi số phận của mình. Một chàng trai tỉnh lẻ cặp sách lên Sài Gòn chỉ để mong một ngày nào đó chữ “nghèo” sẽ không còn đeo bám mình nữa. Những mặc cảm từ cuộc sống thôn quê cũng chính là động lực giúp tôi trở thành một đứa sinh viên năm nào cũng xếp loại giỏi.

Tôi đã chiến thắng hàng trăm ứng cử viên để vào công ty này chỉ với một câu hỏi phỏng vấn duy nhất: “Vì sao em lại nộp đơn vào công ty này?“.

Khi ấy, tôi đã nhìn thẳng vào mắt của người tuyển dụng và trả lời rằng: “Em muốn thay đổi số phận của mình!“. Đó là một câu trả lời bình thường, không có gì hay ho. Nhưng đó là tất cả những gì mà tôi muốn truyền đạt tới người tuyển dụng, “thay đổi số phận” cũng chính là động lực để giúp tôi làm tốt công việc hơn. Phải chăng, đó cũng là điều mà bất cứ công ty nào cũng cần đến?

Đầu tuân sau, tôi nhận được điện thoại từ phòng nhân sự thông báo rằng tôi đã trúng tuyển. Tôi như vỡ òa cảm xúc, nước mắt mừng vui bắt đầu chảy xuống ướt cả mặt mày. Và cuộc sống của tôi bắt đầu sang một trang khác.

Tôi trân trọng công việc của mình và chẳng muốn có một sự xào xáo hay thay đổi nào xảy ra. Khi nghĩ về “chiến lược” mới của công ty, tôi đâm ra lo lắng. Tôi bắt đầu có những nghĩ ngợi mông lung về công ty của mình cho những tháng ngày kế tiếp. Ai sẽ tiếp tục bước vào môi trường này, và họ có như những người cũ đã ra đi. Không dưng tôi lại kinh bỉ gã sếp của mình. Đây quả là một việc làm tàn nhẫn mà những người có lương tâm chẳng ai làm.

Nhưng chỉ nghĩ vậy thôi rồi mọi thứ cũng bắt đầu trở về nề nếp. Vòng quay của công việc đã khiến cho tôi chẳng có thời gian bận tâm đến những chuyện xung quanh. Tôi quen dần với những thay đổi và những quy tắc mới của công ty. 

Cho đến một ngày tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên lại có chuyện khác xảy ra. 

Một buổi sáng đầu tuần, sếp dẫn vào công ty một nhân vật mới với thân hình đồ sộ, và giới thiệu ông ta sẽ là người trực tiếp quản lý dự án của tôi. Tôi tiến đến bắt tay gã, nở một nụ cười xả giao nhưng lại chạm phải ánh nhìn hơi lạ lẫm của người quản lý mới. 

Ánh mắt đó gây cho tôi một nỗi bất an và khó lường được con người này muốn gì. Tôi đứng bất động một hồi lâu và khi ông ta khẽ bóp nhẹ tay tôi một chút, tôi bỗng giật mình rút tay lại.

Mọi chuyện chỉ có vậy, nhưng ngày hôm đó là một ngày khiến cho tôi không tài nào tập trung được vào công việc của mình.

K bảo tôi đừng bận tâm đến những thứ xung quanh như cách mà cậu ấy đã phớt lờ với mọi người tại công ty này. Nhưng tôi không làm được điều đó. Mỗi lần chạm mặt gã sếp mới là một nỗi hoang mang bỗng dưng lại lấp đầy trong suy nghĩ của tôi. Gã tạo nên một nỗi sợ hãi mơ hồi mà tôi không thể lý giải được.

Một hôm, gã gọi tôi vào phòng, vì bản thảo tôi nộp có quá nhiều thứ cần chỉnh sửa. Tôi hít một hơi thật sâu, định thần lại thật lâu, trong đầu chuẩn bị sẵn những câu trả lời để đưa ra những lời giải thích. 

Nhưng những câu hỏi của gã không liên quan gì đến dự án mà tôi đang làm. Gã nhìn tôi, mỉm cười, ánh mắt hệt như lần đầu tôi gặp gã.

  • Em có biết vì sao mà công ty sa thải hàng loạt nhân viên không?

Gã vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt tôi khiến cho tôi có cảm tưởng như mình sắp bị nuốt sống. Tôi chưa kịp hiểu gã hỏi tôi câu hỏi đó để làm gì, thì bỗng dưng gã cười lớn một tiếng rồi tự trả lời giúp tôi:

  • Vì họ đã không làm tốt công việc của mình. Mà muốn làm tốt công việc của mình thì điều đầu tiên là phải biết nghe lời sếp.

Gã vừa nói vừa tiến tới một bước nữa làm cho tôi bị kẹt cứng ở một góc phòng. Tay trái của gã cầm bản thảo của tôi, mắt vờ nhìn qua trang này đến trang khác. Xem xong, gã lại phá ra cười, tôi bất giác thấy trước mắt mình là một tên đểu giả không hơn không kém.

  • Bản thảo của em tệ quá. Làm việc kiểu này thì chắc không sớm thì muộn em cũng bị sa thải thôi.

Tự dưng lúc này tôi chẳng nghĩ ngợi gì về việc mình có bị sa thải hay không. Nỗi lo mất việc không lớn bằng nỗi lo lắng khi tôi nhìn thấy nụ cười của gã sếp mới.

Chưa kịp để tôi định thần lại, bất ngờ tay phải của gã bóp nhẹ vào hạ bộ của tôi vừa cười man trá vừa nói: 

  • Nếu như em biết nghe lời anh, thì bản thảo này sẽ không cần chỉnh sửa gì cả.

Gã nói xong lại tiếp tục cười. Nhưng lúc này thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Tôi dùng tay đấm vào mặt gã một cái làm chiếc kính trễ nãi trên sống mũi của gã văng ra ngoài. Tôi giật lại bản thảo rồi nói trong nỗi tức giận:

  • Ông nghĩ tôi là hạng người gì?

Tôi nói xong mà thấy máu nóng vẫn còn phủ một lớp trên mặt mình. Nhưng gã thì chẳng để ý đến điều đó. Mặc cho gọng kính vẫn đang nằm vỡ vụn dưới mặt đất, gã đưa tay chùi quanh mép của mình rồi chỉ thẳng vào mặt tôi:

  • Cậu sẽ bị đuổi việc nếu như chẳng biết nghe lời tôi!
  • Ông sẽ không có cơ hội làm điều đó đâu!

Tôi nói xong rồi lập tức bước ra ngoài. Phía sau lưng gã sếp già vẫn giữ nụ cười man trá như muốn trêu ngươi tôi.

Ngày hôm ấy tôi đã quyết định nghỉ việc. Tôi nhắn cho K một dòng tin, rồi thu dọn tất cả đồ đạc của mình vào trong ba lô, và ra về ngay trong buổi chiều tưởng chừng yên ả ấy.

Chap 8: Tôi yêu K mà không cần đền đáp

Posted in Truyện on 17/03/2016 by Chuột Rain

1276054380_user1582_pic285_1217854950Sau đêm hôm ấy, tình cảm của tôi dành cho K ngày càng mãnh liệt. Giữa chúng tôi bắt đầu có nhiều sự tương đồng với nhau. K hiểu tôi đến mức, cậu ấy chỉ cần nhìn vào mắt tôi là biết tôi muốn gì. Chẳng có điều gì mà tôi có thể giấu giếm được với K. Mà thật ra khi đứng trước K, tôi chẳng có điều gì là bí mật.

Tôi và K là hai mảnh ghép rời rạc không tương đồng nhưng không hiểu sao khi gặp nhau vẫn có thể kết dính. Đó là điều mà tôi không thể nào lý giải được.

Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn hiểu rằng, K chỉ là một cơn mưa hè bất chợt. Cậu ấy xuất hiện như để tưới mát tâm hồn vốn dĩ đã khô cằn từ rất lâu trong tôi, và tôi mong một ngày nào đó mãnh đất khô cằn ấy sẽ nảy mầm một vài chồi cây xanh lá.

Tình cảm của K dành cho tôi không như tình cảm mà tôi đã dành cho cậu ấy. K xem tôi như một tri kỷ, để cho cậu ấy trút cạn những tâm tư suy nghĩ của mình. Nhưng tôi xem K như một người tình mới đến. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về K và tôi chấp nhận những cá tính lập dị của cậu ấy. Tôi đã từng không hiểu gì về những bức tranh ma mị mà K đã vẽ trong đêm, nhưng từ khi quen K tôi đã bắt đầu có tình cảm với chúng.

Có một thời gian dài tôi tập cho mình thích nghi với bóng tối. Tôi đã giam mình trong căn phòng kín và tập cảm nhận mọi thứ xung quanh khi không có bất cứ ánh sáng nào chiếu vào. Trong bóng đêm, tôi đã tìm kiếm những linh hồn đi hoang của mình để tôi có thể bắt chúng ngồi yên vị một chỗ, và tôi sẽ kể cho chúng nghe những tình cảm sâu lắng trong tôi dành cho K.

Nhưng tiếc rằng chẳng có một linh hồn nào quanh đây cả. Chỉ có tôi trơ trọi cùng với nỗi đau đang âm ĩ trong tim mình.

Tôi khác K ở chỗ tôi, chẳng có một khả năng đặc biệt nào. Tôi bình thường đến chán ngắt, và điều đó càng khiến cho tôi tủi thân hơn khi ở bên cạnh K. Tôi cảm nhận rằng mình không đủ tài giỏi, không đủ lập dị và cũng không đủ tính nghệ sĩ như cậu ấy. Nếu làm phép so sánh giữa tôi và K, thì những gì tôi làm được so với K cũng chỉ là con số không tròn trĩnh.

Có một lần tôi tự dặn mình phải giết chết những cảm xúc trong tôi, nếu không, khi tình cảm ngày càng to lớn, thì khi đó chính tôi đã tự giết chết chính mình. Nhưng tôi không tài nào làm được. 

Tình yêu của tôi dành cho K là một mầm non vừa mới lớn. Dù muốn hay không thì mầm non ấy cũng phải đâm chồi và vươn lên cao. Tôi không thể tự cầm dao mà đốn chặt chính tình cảm trong tim mình. Tôi mặc nó tự lớn lên, tự lấp đầy trong tim và trong suy nghĩ của tôi hằng ngày mà chẳng thể lường trước được những tháng ngày về sau sẽ như thế nào khi mầm non kia sẽ thành một thân cây to vững chắc.

Nhưng tôi yêu K mà không cần bất cứ sự đáp đền nào từ phía cậu ấy. Tôi nghĩ vậy rồi tự dưng lại thấy yên lòng. Tôi chỉ mong K khi hiểu được tình cảm mà tôi dành cho K, cậu ấy sẽ không phát hoảng mà bỏ chạy. K vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh tôi với tách cafe ấm nóng rồi kể cho tôi nghe những câu chuyện tình của cậu ấy để tôi có thể vừa nghe chuyện vừa ngắm đôi mắt ngân ngấn nước ướt đẫm một nỗi buồn trong đêm.

K cũng sẽ tiếp tục hí hoáy cây cọ của mình để vẽ nên những bức tranh trong màn đêm, để tôi tiếp tục ngồi yên lặng nhìn K từ phía sau hoặc đưa mắt mình ra xa để ngằm bầu trời đầy sao thông qua cánh cửa bé nhỏ trong phòng với nỗi buồn lặng lẽ.

Chap 7: K giấu tôi vào đôi mắt ướt mèm

Posted in Truyện on 15/03/2016 by Chuột Rain

co-mo

Những tối tiếp theo, tôi tìm đến K như một thói quen không thể thiếu. Góc phòng vẫn cứ lặng lẽ, mịt mờ. Những bức tranh K vẽ được cậu ấy tỉ mẫn treo trên từng góc tường, nhưng giờ đây mọi thứ đã chật kín. Tôi có cảm tưởng các bức tranh bắt đầu tranh giành với nhau từng khoảng trống để giúp cho chúng có thể tồn tại ở một nơi tăm tối như thế này.

K vẫn tiếp tục vẽ mặc cho tôi đã bước vào phòng từ lúc nào. Nhìn dáng dấp của K khi đùa giỡn với những gam màu như một vị dũng tướng oai hùng, khác lạ với hình ảnh mà K và tôi đã từng hoan lạc với nhau trong đêm khuya hôm ấy.

Trong tình yêu, K như một cậu bé yếu đuối và khờ khạo. Có lẽ vậy mà K chưa bao giờ biết cách để chiếm trọn cảm xúc người yêu và cũng chưa bao giờ tìm được cách để giữ người yêu ở lại bên mình.

Vì yếu đuối và khờ khạo, thành ra K lại cảm thấy sợ hãi khi phải đối diện những cảm xúc yêu dương. K sợ khi phải yêu một ai đó, và cũng thấy run rẫy khi nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu yêu thêm một lần nữa. Hôm hoan lạc ấy, tôi thì thầm vào tai K: “Giữa chúng mình không phải là tình yêu, K đừng sợ!“. Đó là một câu nói bỉ ổi, nhưng K chấp nhận điều đó. Từ sau câu nói ấy, từng động tác của K bắt đầu bình tĩnh và trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tôi vờn K như một con thú đói khát tìm mồi. Mùi nấm móc trong gian phòng chật hẹp dậy lên, cùng với mùi thân xác của K hòa quyện vào đêm làm cho tôi vừa mê man vừa chới với. Tôi như kẻ say rượu khi đưa tay mình mân mê từng thớ thịt chạy dọc thân người của K, lúc ấy tôi thấy mình bỉ ổi thật sự.

Từ đầu lưỡi của tôi, tôi thấy môi K vừa ấm vừa ngọt ngào. Nó giống như một tách sữa nóng mà tôi vẫn thường uống vào mỗi sáng. Tôi ngấu nghiên đôi môi K như muốn uống cạn tách sữa ấy, nhưng rồi tôi chợt nhận ra tách sữa bắt đầu có vị mặn.

Đó là những giọt nước mắt lăn dài trên má K, ướt dẫm bờ môi đang hừng hực lửa của tôi. Trong khuya hôm ấy, vô tình tôi đã nếm được nước mắt của K và nhận thấy ngoài vị mặn, nước mắt của K còn có vị đắng và chát.

Đã nhiều lần tôi nhìn thấy nước mắt của K khi nghe cậu ấy kể những câu chuyện buồn của mình trong đêm, nhưng đây là lần đầu tôi cảm nhận được rõ rệt mùi vị của những giọt nước mắt.

Tôi đưa lưỡi mình lau khô những giọt nước mắt đang chảy dài trên sóng mắt K, bất chợt tôi nhìn vào đôi mắt ấy, hai ngọn lửa không còn nữa, chỉ có khuôn mặt của tôi trong ngần dội lại trong đêm.

Tôi giữ khuôn mặt K yên vị trong bóng tối mù mịt rồi từ từ nhìn lại vào đôi mắt ấy. Tôi thấy chính mình đang ngơ ngác tìm kiếm một điều gì đó ở xung quanh, tôi như một kẻ du mục đi rong ruổi khắp nơi mà chẳng biết rõ mình đang cần thứ gì. Tôi trong mắt K như một tên lãng tử hợm hỉnh, rất dễ hứng thú cũng rất dễ chán chường.

K bảo với tôi rằng, K đã giấu “tôi” vào trong đôi mắt cậu ấy. Đó cũng là cách để mỗi lần mở mắt ra, K đều nhìn thấy “tôi” rõ rệt. K không giấu tôi vào tim, vì nơi ấy quá mênh mông và nhiều bão táp. Đôi mắt của K chính là nơi để tôi yên vị.

Kể từ khi K cất tôi vào trong hốc mắt sâu thẳm ấy, K không cần dùng hai ngọn lửa để soi rọi màn đêm nữa.

—-

Xem lại

Chap 1Đồng nghiệp cũ

Chap 2: Hai ngọn lửa nơi khóe mắt

Chap 3: Người họa sỹ trỗi cung đàn giữa đêm khuya

Chap 4: Nếu rảnh thì cứ hát cho nhau nghe

Chap 5: Nếu vì tình yêu, K có tội gì đâu…

Chap 6: Tình yêu đầu trôi xa, dư âm để lại…